Chủ Nhật, 13 tháng 8, 2017

BẮC HÀN CẦN HIỆP ĐỊNH HOÀ BÌNH

BẮC HÀN CẦN HIỆP ĐỊNH HOÀ BÌNH                                                                               Nguyễn Thành-Trí

Nhân chuyện Bắc Hàn – Kim Chính Ân (Kim Jong Un) đe doạ đánh Nam Hàn và Đảo Guam của Mỹ bằng tên lửa, phải nói mở đầu lướt qua chuyện 44 năm về trước của nước VNCH - TT Nguyễn Văn Thiệu, VNCH đã không chịu thi hành Hiệp Định Hoà Bình Paris 1973.  VNCH đã ký kết hiệp định nhưng sau đó TT Thiệu không thi hành hiệp định Paris. Cũng như CSBV và Việt Cộng Miền Nam VN không thi hành hiệp định Paris. Chỉ có Mỹ đã nghiêm chỉnh thi hành hiệp định chấm dứt chiến tranh VN.
Nhiều người Miền Nam VN đã kết án Mỹ phản bội đồng minh VNCH, nhưng họ không hiểu vì lúc đó năm 1973 họ đã không biết nội dung bản Hiệp Định Hoà Bình Paris 1973 ra sao. Đổi lấy việc duy trì TT Thiệu ở chức vụ lãnh đạo VNCH cho tới ngày tổng tuyển cử ở miền Nam bằng các sư đoàn CSBV ở dưới vĩ tuyến 17 không rút về miền Bắc. Mỹ đã để lại rất nhiều đủ loại phương tiện quân sự và còn mới nguyên cho VNCH. TT Nguyễn Văn Thiệu đã thừa hưởng một nguồn tài nguyên vật lực, nhân lực dồi dào của VNCH.  Tổng tư lệnh quân đội TT Nguyễn Văn Thiệu đã chỉ huy Quân Lực VNCH một lực lượng quân sự rất mạnh so với chính phủ Việt Cộng Cách Mạng Lâm Thời Cộng Hoà Miền Nam Việt Nam chỉ có các nhóm du kích và các đại đội lính địa phương không đủ quân số. Các sư đoàn CSBV để lại miền Nam phải nguỵ trang làm lực lượng quân sự của chính phủ Cách Mạng Lâm Thời Cộng Hoà Miền Nam Việt Nam.  Tại sao gọi là chính phủ lâm thời, vì nó chưa được các nước chính thức công nhận. Trong khi chính phủ VNCH đã chính thức được các nước trên thế giới công nhận từ lâu.  Nếu so sánh lực lượng ở miền Nam VN thì TT Thiệu ở thế chủ động có sức mạnh quân sự và nhiều quyền lực chính trị trội hơn Việt Cộng rất nhiều.
Nói về thực tế đã có hai nước VN gồm có VNCH và VNDCCH là CSBV.  CSBV phải đồng hoá bộ đội cộng sản miền bắc nguỵ trang làm Việt Cộng Miền Nam VN, một bằng chứng rõ ràng khi các xe tăng và bộ đội CSBV di chuyển về các tỉnh thành của VNCH đều phải che đậy nguồn gốc bằng cách treo cờ Việt Cộng Miền Nam VN, lá cờ nửa xanh nửa đỏ sao vàng chứ không phải cờ đỏ sao vàng CSBV. Trước khi phải từ chức vào ngày 21/4/1975 TT Thiệu đã yêu cầu Mỹ giải quyết hết các sư đoàn CSBV đang ở dưới vĩ tuyến 17 bằng những chuyến bay B52, nhưng Mỹ không đáp ứng yêu cầu của TT Thiệu, vì nếu rãi thảm bom lên các sư đoàn CSBV vào thời gian tháng 4/1975 là Mỹ rõ ràng vi phạm Hiệp Định Hoà Bình Paris 1973.  
Nói về vấn đề vi phạm hiệp định hoà bình, cả ba bên VNCH, CSBV, Việt Cộng Miền Nam VN đều đã vi phạm; cho nên Uỷ Ban Quốc Tế Giám Sát thi hành hiệp định ở miền nam VN đã không làm việc có kết quả.  TT Nixon hứa sẽ trả đủa mạnh mẽ nếu CSBV vi phạm hiệp định, nhưng VNCH – TT Thiệu đã vi phạm hiệp định thì Mỹ - TT Nixon sẽ làm sao?  Hơn nữa, trên mặt trận chính trị, TT Thiệu đã không có một lực lượng cán bộ chính trị đáng kể.  Đảng Dân Chủ của TT Thiệu vào những năm 1970-1975 chỉ là một đảng xôi thịt tham nhũng đáng sợ.  Vì vậy Đảng Dân Chủ Ông Thiệu được người dân miền nam tặng cho cái hổn danh là Đảng Dân Chưởi Ông Thiệu.
Về phía Mỹ để yểm trợ cho TT Thiệu trong cuộc tổng tuyển cử ở miền Nam VN chống lại Việt Cộng chính phủ Cách Mạng Lâm Thời CHMNVN, Mỹ đã bí mật có một đội ngũ cán bộ người Việt nói rành tiếng Mỹ, được tập huấn chính trị đầy đủ và biết cách thức tổ chức bầu cử ứng cử dân chủ tự do. Họ đã bí mật hiện diện và bắt đầu làm việc của họ ở các tỉnh thành VNCH ở miền Nam sau năm 1973.
Sau khi đã thực sự ký kết Hiệp Định Hoà Bình Paris 1973, bốn bên đã ký kết là Mỹ, VNCH, CSBV, và Việt Cộng Miền Nam phải nghiêm chỉnh thi hành.  Chỉ có Mỹ thi hành, còn ba bên kia là người VN thì không. Bởi vì TT Thiệu chủ động từ chối thành lập Hội Đồng Quốc Gia Hoà Giải Hoà Hợp Dân Tộc VN ngay từ đầu nên trên mặt trận chính trị VNCH đã bị bế tắt. TT Thiệu đã ích kỷ, độc tài và lo sợ, nghi kỵ người khác cho dù là người quốc gia VNCH. Nếu bầu cử ứng cử dân chủ tự do thì Thiệu lo sợ bị thất cử. TT Thiệu phải liên hiệp các đảng phái quốc gia và những người Việt quốc gia VNCH trong một chính phủ liên hiệp, đoàn kết quốc gia, nhưng TT Thiệu đã không làm được như vậy. TT Thiệu nhìn người nào cũng thành ra Việt Cộng, nên TT Thiệu không chịu liên hiệp. Thiệu lo sợ bị mất chức tổng thống. Trên mặt trận chính trị TT Thiệu đã làm hỏng kế hoạch hoạt động bầu cử ứng cử dân chủ tự do ở miền Nam VN của Mỹ. TT Thiệu nhất định không thành lập Hội Đồng QGHGHHDT vì cho rằng việc thành lập hội đồng này là liên hiệp với cộng sản.  
Trong trường hợp hội đồng QGHGHHDT được thành lập thì phía VNCH TT Thiệu là người nắm phần chủ động chính yếu, vì VNCH là thành phần có đủ khả năng đứng ra tổ chức thành lập hội đồng.  Và TT Thiệu vẫn còn duy trì được quyền lực quân sự và chính trị của mình cho tới ngày tổng tuyển cử. Nhưng TT Thiệu không hiểu như vậy; Thiệu lo sợ bị thất cử, lo sợ bị mất chức tổng thống.  TT Thiệu cố giữ lấy chức tổng thống cho tới ngày Mỹ không thoả mãn yêu cầu rãi thảm bom B52 trên các sư đoàn CSBV hiện đồn trú ở miền Nam VN, và cuối cùng Thiệu phải từ chức vào ngày 21/4/1975.
Đó là chuyện của TT Thiệu VNCH đã 44 năm về trước và bây giờ là một bài học quí giá cho Nam Hàn.  Trên bán đảo Triều Tiên đã và đang có hai nước Nam Hàn và Bắc Hàn như vào năm 1975 trở về trước có hai nước VNCH ở miền Nam và VNDCCH ở miền Bắc. Hai nước Nam Hàn và Bắc Hàn vẫn còn trong tình trạng chiến tranh. Lệnh Ngưng Bắn tháng 7/1953 ở vĩ tuyến 38 làm biên giới giữa Bắc Hàn và Nam Hàn là một khu vực có vũ trang nặng nề nhất thế giới. Thủ đô Hán Thành – Seoul của Nam Hàn ở trong tầm trọng pháo và hoả tiển của Bắc Hàn. Nếu Bắc Hàn bất ngờ tấn công bằng mưa pháo và tên lửa, thì Hán Thành - Seoul trở thành bình địa.
Trong những ngày gần đây Chủ Tịch Bắc Hàn Kim Chính Ân đã đe doạ đánh Nam Hàn và cả Đảo Guam một tiền đồn quân sự quan trọng của Mỹ ở Châu Á Tây Thái Bình Dương. TT Donald Trump của Mỹ đã đáp trả lại sự đe doạ của Bắc Hàn bằng lời hứa sẽ khiến cho Bắc Hàn chìm ngập trong “lửa cháy và thịnh nộ – fire and fury” của Thần Báo Thù!
Không phải vô cớ mà Bắc Hàn – Kim Chính Ân chọc tức TT Donald Trump một người có tính khí bất thường khó lường trước phản ứng của ông ta. Bắc Hàn – Kim Chính Ân chỉ mong muốn có một hiệp định hoà bình với Nam Hàn thay thế cho lệnh ngưng bắn hiện tại, và đồng thời được Mỹ công nhận là một quốc gia nguyên tử và đối xử với Bắc Hàn phải xem trọng như Ấn Độ và Hồi Quốc.
Ở đây nổi bật lên việc Bắc Hàn – Kim Chính Ân mong muốn có một hiệp định hoà bình như kiểu Hiệp Định Hoà Bình Paris 1973 giữa CSBV và VNCH.  Mong muốn của Kim Chính Ân có một hiệp định hoà bình là một chuyện quan trọng đối với Bắc Hàn, vì nó mang lại lợi ích kinh tế cho nhân dân Bắc Hàn và gia tăng uy thế, ảnh hưởng chính trị cho Kim Chính Ân trong nội bộ Đảng Lao Động Triều Tiên; tuy nhiên, một hiệp định hoà bình không dễ dàng thực hiện được ngay, vì Kim Chính Ân muốn có cả hai là hiệp định hoà bình và vị trí một quốc gia nguyên tử trong khi sức mạnh nguyên tử của Bắc Hàn chưa được xác nhận rõ ràng.  Nhưng vừa rồi Bắc Hàn đã phóng thử thành công hai hoả tiển có chiều dài và tầm bay có thể bắn tới Bắc Mỹ.
Từ năm 2006 Bắc Hàn – và bây giờ là Kim Chính Ân luôn tỏ ý định không từ bỏ chương trình nguyên tử và nhất quyết phát triển cho được những hoả tiển xuyên lục địa mang đầu đạn nguyên tử có thể bắn tới thủ đô Washington DC nước Mỹ. Và chuyện này đối với nước Mỹ không bao giờ chấp nhận được. Chương trình nguyên tử của Bắc Hàn chắc chắn có hai bàn tay của Nga và Tàu Cộng trợ giúp. Cũng như Tàu Cộng là đối tác mậu dịch lớn nhất của Bắc Hàn mấy chục năm nay, nên sự cấm vận kinh tế Bắc Hàn không đạt kết quả mong muốn.  Hệ thống ngân hàng Tàu Cộng cứ tiếp tay cứu sống Bắc Hàn vì Mỹ chưa có biện pháp nào trừng phạt các ngân hàng Tàu Cộng.
Chuyện quan trọng hơn hết là Mỹ đang điều nghiên một cuộc oanh tạc rất lớn và tàn khốc cùng một lúc đánh phủ đầu hơn 60 mục tiêu quân sự có giàn phóng tên lửa của Bắc Hàn để huỷ diệt toàn bộ chương trình nguyên tử của Bắc Hàn. Một cuộc oanh tạc bất ngờ rất lớn và ác liệt như thế sẽ có hơn một triệu người Bắc Hàn chết, và làm tê liệt guồng máy nhà nước Bắc Hàn. Như vậy Kim Chính Ân lo sợ sẽ làm thay đổi chế độ cộng sản độc tài của hắn. Điều hắn muốn nhất là sự an toàn và kéo dài chế độ cộng sản độc tài của họ Kim. Hắn muốn Mỹ có một sự bảo đảm với hắn là Mỹ sẽ không tấn công Bắc Hàn, vì vậy hắn rất muốn có một hiệp định hoà bình để thay thế cho lệnh ngưng bắn hiện nay. Việc vi phạm một lệnh ngưng bắn thì dễ dàng khả thi hơn việc vi phạm một hiệp định hoà bình.  Nếu Mỹ tấn công Bắc Hàn trong lúc này thì dễ dàng khả thi hơn vì Mỹ chỉ vi phạm một lệnh ngưng bắn giữa hai nước Bắc Hàn – Nam Hàn đã có từ năm 1953.
Chắc chắn một cuộc hội nghị quốc tế để chấm dứt chiến tranh Triều Tiên sẽ làm thay đổi trong quan hệ ngoại giao giữa Bắc Hàn và Mỹ, Bắc Hàn và Nam Hàn, vì cho tới hôm nay các bên đều xem nhau là kẻ thù. Cho tới hôm nay Mỹ vẫn còn từ chối không chịu nói chuyện và không xem Bắc Hàn như Ấn Độ hay Hồi Quốc được ngang hàng với Mỹ.  Khi Bắc Hàn – Kim Chính Ân ép buộc được TT Mỹ Donald Trump chịu nói chuyện với mình và cư xử ngang hàng thì Bắc Hàn - Kim Chính Ân đã giành được thắng lợi bước đầu, vì nếu có bắt đầu cuộc đàm phán tay đôi giữa Mỹ và Bắc Hàn thì hai bên phải cư xử ngang nhau.
Tại diễn đàn khối Hiệp Hội Các Quốc Gia Đông Nam Á - ASEAN vào ngày 06/08/2017 bên lề cuộc họp tại Manila, Philippines, Ngoại Trưởng Mỹ Rex Tillerson nói rằng Bắc Hàn phải ngừng việc phóng tên lửa nếu muốn đàm phán với Mỹ.  Ông Rex Tillerson xác nhận rằng các đường dây liên lạc với Bắc Hàn vẫn mở, và đối thoại giữa Mỹ và Bắc Hàn có thể diễn ra khi hội đủ các điều kiện. Về phía Nam Hàn có lời lẽ hòa dịu hơn nhiều. Một viên chức phủ tổng thống Nam Hàn cho biết tổng thống Moon Jae In của Nam Hàn muốn trực tiếp nói chuyện với Bắc Hàn – Kim Chính Ân và luôn luôn dành ưu tiên các giải pháp hòa bình cho vấn đề bán đảo Triều Tiên.  Hơn nữa từ lâu đã có Uỷ Ban Thống Nhất Triều Tiên chuyên lo việc kết hợp lại hai nước Bắc Hàn – Nam Hàn; tới hôm nay cho dù công việc lớn lao ý nghĩa này gặp nhiều khó khăn trở ngại, nó vẫn được tiến hành.
Vào ngày thứ Tư 9/8/2017 Bắc Hàn – Kim Chính Ân lặp lại ý định trực tiếp tấn công Đảo Guam của Mỹ bằng tên lửa, nhưng lời lẽ của Bắc Hàn hàm chứa những điều kiện và cơ hội cho Bắc Hàn thoái lui. Tại sao Bắc Hàn nói là sẽ bắn bốn tên lửa ở cách xa 45 cây số ngoài khơi Đảo Guam mà không đánh trúng mục tiêu trên đảo?  Kim Chính Ân chắc không phải con nít nói chơi hù doạ người Mỹ; vì một cái giá bằng ba cái đánh sẽ khiến Mỹ phản công lại tức khắc.  Như vậy, Kim Chính Ân chưa có một quyết định sau cùng.  Người ta hiểu được là Kim Chính Ân còn do dự và hoài nghi khả năng của các tên lửa Bắc Hàn phóng đi đánh Đảo Guam, chúng có vẻ không được chắc chắn; nguy cơ rất lớn sẽ xảy ra nếu chúng hư hỏng dọc đường, hay bị tên lửa phòng không của Mỹ và Nhật bắn rơi.  
Chắc chắn sẽ bị Mỹ trả đủa dữ dội, ác liệt và Bắc Hàn chết chắc.  Hơn nữa Tàu Cộng - Tập Cận Bình đã tuyên bố nếu Mỹ không tấn công trước thì Tàu Cộng đứng ngoài, còn Bắc Hàn tấn công trước thì Bắc Hàn hãy tự lo liệu lấy, Tàu Cộng không can thiệp vào.  Như thế Bắc Hàn chỉ hù doạ Mỹ, vì thật ra nó chỉ là lời tuyên bố có ý định lập ra một kế hoạch tấn công Đảo Guam để trình lên Kim Chính Ân.  Tất cả các nguồn tin tức tình báo thu thập được từ Bắc Hàn cho biết Bắc Hàn không sẵn sàng để gây ra chiến tranh thêm một lần nữa vì lần này chiến tranh nguyên tử với Mỹ có nghĩa là Bắc Hàn tự huỷ diệt, tự xoá bỏ chế độ họ Kim.
Lời lẽ phản ứng của TT Mỹ Donald Trump rất cứng rắn và sự lo lắng về khả năng phát triển sức mạnh nguyên tử của Kim Chính Ân đã khiến cho nhiều người Mỹ kêu gọi phải giải quyết vấn đề Bán Đảo Triều Tiên bằng một giải pháp chính trị qua các phương tiện ngoại giao.  Mặc dù Mỹ không công nhận Bắc Hàn là một quốc gia nguyên tử, nhưng Mỹ phải chấp nhận một sự thật là Kim Chính Ân có khả năng sức mạnh nguyên tử, và thái độ cùng hành động của hắn rất bất thường khó lường trước.
Kể từ năm 2006 Bắc Hàn đã thử nghiệm nguyên tử lần thứ nhất, và sau đó bị LHQ cấm vận rất nghiêm ngặt để buộc Bắc Hàn phải ngưng chương trình phát triển nguyên tử.  Vì có sự trợ giúp của Nga và Tàu Cộng cho nên Bắc Hàn – Kim Chính Ân đã và đang phát triển nhanh khả năng nguyên tử có thể trực tiếp đe doạ Mỹ.  Kim Chính Ân đang dùng chương trình vũ khí nguyên tử để bảo vệ chế độ cộng sản độc tài đảng trị họ Kim của mình một cách khá thành công.  Người ta cũng không quên nhận dạng ra kẻ đứng sau lưng Bắc Hàn - Kim Chính Ân rõ ràng là Tàu Cộng - Tập Cận Bình; tương tự như vậy, trong Chiến Tranh Triều Tiên 1950-1953 Tàu Cộng – Mao Trạch Đông cũng đã trợ giúp Bắc Hàn – Kim Nhật Thành (Kim Il Sung) đánh Nam Hàn và Mỹ.  Tàu Cộng luôn luôn lo sợ một nước Đại Hàn thống nhất và đồng minh với Mỹ.
Bây giờ Bắc Hàn – Kim Chính Ân mong muốn có một Hiệp Định Hoà Bình thay thế Lệnh Ngưng Bắn 1953.  Một hiệp định hoà bình sẽ mang lại nhiều lợi ích cho Bắc Hàn những điểm chính như sau:
(1) bảo đảm Mỹ sẽ không bất ngờ tấn công Bắc Hàn;
(2) chế độ cộng sản độc tài đảng trị họ Kim vẫn còn duy trì, người dân Bắc Hàn tự giải quyết sinh mệnh chính trị của họ;
(3) cho dù không được công nhận là một quốc gia nguyên tử như Ấn Độ và Hồi Quốc, Mỹ cũng phải chấp nhận một thực tế là Bắc Hàn có khả năng sức mạnh nguyên tử;
(4) LHQ phải xét lại lệnh cấm vận; mấy chục năm nay dù đã từng cấm vận Bắc Hàn, nhưng cửa sau vẫn mở cho thông quan mậu dịch giữa hai nước cộng sản Tàu Cộng - Bắc Hàn, và hệ thống ngân hàng Trung Quốc vẫn trợ giúp cho các ngân hàng Bắc Hàn. Vậy tốt hơn là hãy thôi cấm vận vì có cấm vận cũng không kết quả như mong muốn;
(5) Kim Chính Ân sẽ được tăng nhiều quyền lực và uy thế chính trị trong nội bộ Đảng Lao Động Triều Tiên;
(6) có một điều rất quan trọng không thể không nói tới là việc rút hết lính Mỹ ra khỏi Nam Hàn, ở vĩ tuyến 38 biên giới Bắc Hàn – Nam Hàn có chừng 28000 lính Mỹ giúp bảo vệ Nam Hàn theo Lệnh Ngưng Bắn 1953, bây giờ nếu có một Hiệp Định Hoà Bình thì phải rút hết lính Mỹ về nước, không còn lý do gì cho lính Mỹ ở lại Nam Hàn, và chuyện này từ lâu Tàu Cộng đã mong muốn như vậy.
Trong tương lai, một thời gian sau đó tổng thống Nam Hàn có ra lệnh yêu cầu tất cả người Mỹ phải rời khỏi Nam Hàn như Thủ Tướng VNCH Vũ Văn Mẫu lên làm thủ tướng chỉ một ngày, thì đúng vào ngày 29/4/1975 đã bất ngờ ra lệnh yêu cầu tất cả người Mỹ phải đi khỏi nước VNCH trong thời hạn 24 giờ đồng hồ, để người Mỹ đi khuất, xong rồi vào ngày kế tiếp 30/4/1975 VNCH đầu hàng CSBV. Ông Vũ Văn Mẫu mới thực sự là người có công lớn đã có đủ quyền lực đuổi tất cả người Mỹ ra khỏi nước VNCH trong thời hạn một ngày, không tốn một viên đạn, không chết một người VN nào; chiến công hiển hách đó của ông Vũ Văn Mẫu chứ không phải của những người CSVN như đã tuyên truyền láo toét.  Suốt trong ngày 29/4/1975 những chiếc phản lực chiến đấu cơ của Mỹ đã bay trên không phận miền Nam VN và những đơn vị  tác chiến nhanh TQLC Mỹ đã báo động sẵn sàng, nhưng tất cả phải bó tay bỏ cuộc, vì phía bộ đội CSBV và lính địa phương Việt Cộng miền Nam cố tránh chạm trán với Mỹ.
Tóm lại để kết luận rằng bây giờ Bắc Hàn – Kim Chính Ân rất cần một Hiệp Định Hoà Bình để thay thế Lệnh Ngưng Bắn 1953. Nước Nam Hàn đang có một bài học quí giá là Hiệp Định Hoà Bình Paris 1973 của nước VNCH đã qua 44 năm trước./.

Nguyễn Thành-Trí – Sài Gòn, 13/8/2017

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét